[Review2] Tra công biến trung khuyển

≡ Tựa: Cung thiếu, cậu từng nghe qua câu chuyện cổ tích nàng tiên cá chưa? ≡

00000

(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Cung thiếu, cậu từng nghe qua câu chuyện cổ tích nàng tiên cá chưa? 

Nàng tiên cá cứu hoàng tử gặp nạn trên biển, vừa gặp đã yêu. Còn hoàng tử sau khi được cứu tỉnh lên bờ lại nghĩ rằng người cứu hắn chính là công chúa láng giềng. Nàng tiên cá mất đi giọng nói và đuôi cá xinh đẹp, trả giá tất cả chỉ vì lên bờ tìm hoàng tử, nhưng thứ nàng thấy được lại là cảnh ân ái của hoàng tử và công chúa láng giềng, cậu nói xem, có phải nàng tiên cá đó muốn hóa thành bọt biển cũng không muốn gặp lại đôi nam nữ chó má kia phải không?

Truyện cổ tích nàng tiên cá khiến lòng người phát đau. Vì người yêu mà trả giá rất nhiều, chỉ có bản thân cam tâm tình nguyện trả giá mà không được đối phương đáp lại, đó cũng là một bi kịch.

Khi ta nâng trái tim chân thành tới gặp người mình yêu, khi đến nơi lại phát hiện người ấy ân ái cùng với người khác… Thật đau lòng biết bao! Đó còn chưa phải kết thúc. Hóa thành bọt biển là mỹ lệ, chí ít sẽ không phải chịu thêm thương tổn. Ít nhất đối với người cá, đó lại là một loại giải thoát.

Cho nên Văn Hạo… Sau khi trao tình cảm chân thành nhất của bản thân lại chỉ đổi lấy thương tích đầy mình, cậu lựa chọn từ bỏ đoạn tình cảm này. Huống chi, đây rõ ràng có thể là lựa chọn tốt, ta còn có một tương lai tươi sáng chờ ta đến trải nghiệm, vì sao nhất thiết phải chịu tổn thương ở bên Cung Trình cơ chứ?

Văn Hạo khác người cá, có lẽ con người luôn có một bản năng tránh xấu tìm tốt. Cho nên Văn Hạo lựa chọn buông tay đoạn tình cảm. Thứ cậu bắt đầu chú trọng chính là giá trị nhân sinh trong bơi lội của mình.

Ở giữa ranh giới sinh tử, chính mình thế mà có thể cân nhắc tới hướng đi của tương lai. Tiếp tục bơi lội, chính mình có dã tâm nắm lấy quán quân thế giới… Và khi Văn Hạo được cứu vớt lại nhìn thấy biểu tình mất khống chế của Cung Trình, thế nhưng chỉ cảm kích cười, cười vì mình còn sống. Có lẽ, lúc này, Văn Hạo đã biết cách buông xuôi tình cảm với Cung Trình.

Cung Trình thì sao?

Một nhân vật lóa mắt như hoàng tử. Đối với Văn Hạo không phải không động tâm. Dù sao cũng là lớn lên bên nhau, nảy sinh tình cảm từ thưở thiếu niên. Chính vì một câu nói đùa của đám bạn chơi mà tùy ý bóp nát tâm hồn yêu thương thuần khiết của một đứa trẻ. Có lẽ Cung Trình không có chân tình, ngoài trừ có điều kiện tốt, hắn sẽ là người yêu tốt sao?

Nhưng Văn Hạo ở trong lòng Cung Trình lại khác, nếu không cũng sẽ không có ‘lần đầu tiên chia tay’, rồi lại hòa hảo vào lần thứ hai. Trong đó nhất định là đã xảy ra hiểu lầm gì đó, làm Văn Hạo trả giá quá nhiều, làm Cung trình đã chịu đựng lừa gạt và dối trá. Cho nên Cung Trình nghĩ lầm mình và người thích mình ở bên nhau. Chính vì giấy không bọc được lửa nên trong lòng mới tạo nên phản ứng chân thật nhất.

Đối mặt với nguy hiểm, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là bộ dạng như chết của Văn Hạo. Cung Trình mất khống chế, Cung Trình sụp đổ, Cung Trình chân thật. Cuối cùng là đang nghĩ cái gì đây. Một thằng nhóc da đen khi lần đầu gặp gỡ, một đứa nhỏ tỏa sáng khi bơi lội, một thiếu niên dung túng mình, một Văn Hạo đứng trước đám người dồn hết dũng khí ngượng ngùng nói “tôi thích cậu.” Thật tốt, người ấy còn sống, tôi còn có thể nhìn thấy người ấy, người ấy vẫn còn bên tôi…

Đối với Tôn Phi?

Lại giống như cô công chúa láng giềng, dùng lừa gạt đổi lấy sủng ái, thật sự sẽ vĩnh cửu sao? Sau đó thì sao? Mượn trả giá của Văn Hạo để thượng vị, cuộc sống luôn tràn ngập sợ hãi bị vạch trần, đó là hạnh phúc sao? Một bên hưởng thụ sự sủng ái của Cung Trình đối với mình, một bên hoảng sợ bị người khác vạch trần chân tướng. Đây có lẽ không thể gọi là tình yêu, hoặc là nên nói: thứ tình cảm này là tình yêu đơn phương biến chất. Tình yêu của Tôn Phi bắt đầu chính là dùng lừa gạt đổi lấy sai lầm, sớm muộn gì cũng tan biến. Huống chi Tôn Phi thấy chết mà không cứu thật sự quá ác độc. Đã vì ghen ghét mà mất đi tính người, sao có tư cách được nói người ta tha thứ chứ?

Cho nên, Cung thiếu à… Sớm muộn gì cũng có ngày anh ý thức được bản thân chính là vai chính trong bộ nàng tiên cá ấy thôi, khi anh biết được chân tướng sự thật ấy, anh sẽ làm sao đây?

Người bình: Hoa tiểu gia.


Tác giả & Edit: Tình yêu không phải lý do, thương tổn chính là thương tổn, có đôi khi lời xin lỗi cũng chỉ là vô dụng.

8 thoughts on “[Review2] Tra công biến trung khuyển

  1. đúng, đúng!!!! vết thương có lành thì vẫn còn sẹo mừ. gặp mấy bộ đó mình drop nửa đường luôn, khỏi đợi kết thúc
    vậy chúc chủ nhà ngủ ngon, mai gặp lại nhá!!!!! 😴😴😴

    Liked by 1 person

  2. ôi, tình yêu ơi! khuya khuya 1 chút có thêm chương mới hok vậy? trả lời gấp!!!!
    để người ta biết là giờ đi ngủ luôn hay là tiếp tục nằm hóng chương mới đây 😀😀😀

    Like

  3. mình hoàn toàn đồng ý với câu nói cuối cùng của bạn và tác giả
    những kẻ đáng ghét cứ thoải mái, vô tư ra sức chà đạp, hãm hại, vùi dập nhân vật chính lên bờ xuống ruộng luôn, đến đại kết cục, chỉ cần thành tâm sám hối ăn năng xin lỗi vậy là được tha thứ hết. thiệt là phi lý hết sức luôn
    mình thấy chỉ có bồ tát và đồ ngốc mới có thể tha thứ được thôi.
    vậy mà không hiểu sao có rất nhiều phim và truyện đều có tình tiết máu chó này nha

    Liked by 2 people

    • He he, thế nên tác giả sẽ không để anh công sống dễ chịu đâu nha :v
      Thật ra mình thích motip tra công quay đầu về bờ lắm ấy, đôi khi còn mong mấy bộ đó BE để tra công hối lỗi cả đời luôn ý :v có một vài bộ thụ trong đó yếu đuối cực, công xông tới theo đuổi dồn dập cái là cắp mông về “túp lều lý tưởng” ngay. Đọc mà chẳng thấy sảng gì cả!
      Còn bộ này thì sảng cực! Sống chết thụ cũng không quay về bên công luôn, cho đến tận mãi về sau, khi công xxcx (bí mật không thể bật mí) thì thụ mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng đúng tác giả đã nói: Đến gương vỡ dù làm lành vẫn có vết nứt, huống chi là con người.
      Há há

      Liked by 1 person

      • Đến cuối cùng cũng chỉ là miễn cưỡng thôi, thằng công điên tình và cũng dại hết sức, buông tay nhau có khi lại hạnh phúc chứ sống cuộc sống gò ép tình cảm thì chỉ thấy thụ thương hại công thôi

        Like

Cmt để tiếp sức cho tớ nha. Emo: (°⌣°) | ╮(•ˋoˊ•)╭ | ╮(╯_╰)╭ | ~(‾▿‾~) | (╥﹏╥) | (= ̄=) | (╥ω╥`) | Σ( ° △ °|||) | (╯‵ 皿 ′)╯︵┴─┴ | (¯﹃¯) | (≧∇≦) | (ಢ⊱ಢ 。) | (ง°̀ロ°́)ง | (///'ω'///) | (¯―¯٥) | ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ | (ง ˙ω˙)ว | (°ㅂ° ╬) | (⊙♡⊙) | (≧◡≦) |